Mùa đầu tiên của tôi ở Đà Nẵng nhìn chung là suôn sẻ. Duy chỉ có một vết gợn là chấn thương cổ chân, khiến tôi lỡ hai vòng cuối của V-League năm đó. Hết mùa, tôi quay lại Đức, khoảng tháng 1/2018 điều trị chấn thương rồi lại sang Việt Nam chuẩn bị cho mùa mới. Đà Nẵng soạn sẵn hợp đồng, chỉ chờ tôi tái ký. Nhưng buổi kiểm tra y tế phát hiện chấn thương cũ chưa hoàn toàn lành lặn. Đội không dám mạo hiểm, đành nói lời chia tay. Vì thế, tôi phải về Đức, tiếp tục làm việc với bác sỹ bên đó, và tự dành thời gian điều trị, chăm sóc chấn thương.

Hè 2018, tôi đủ thể lực nhưng thị trường chuyển nhượng giữa mùa ở Việt Nam đã đóng cửa. Quá muộn để tìm kiếm cơ hội, tôi đành ở nhà, tìm tới đội U23 Hertha Berlin, nơi tôi từng ký hai năm hợp đồng cầu thủ trẻ trong quá khứ. Tôi tìm gặp HLV, xin tập nhờ và đá cùng để duy trì phong độ. Tôi nói với họ rằng hễ khi nào đội cần, hãy gọi điện cho tôi vì tôi rất rảnh, chẳng có gì ngoài thời gian.

Sang mùa 2019, HLV Đức Thắng nắm Thanh Hóa. Tôi và HLV Đức Thắng từng đối đầu thời ông ấy còn dẫn dắt Sài Gòn FC. Ông Thắng biết phẩm chất, năng lực của tôi nên liên hệ. Đó là trải nghiệm tuyệt vời, nhất là giai đoạn I của mùa giải khi đội bất bại 11 trận liên tiếp. Năm 2019 với tôi có thể coi là thành công.

Nhưng sau đó, Thanh Hóa không tái ký hợp đồng. Trong giai đoạn chờ công việc mới đầu mùa 2020, tôi được đề nghị tới Indonesia khoác áo CLB PSM Makassar. Họ gửi hợp đồng qua email, tôi xem, ký rồi gửi lại bản scan. Nhưng tới cuối ngày, tôi không thấy một văn bản hồi đáp chính thức nào. Hỏi thì họ trả lời là "do máy tính trục trặc nên không nhận được thư". Tới giờ, tôi vẫn không hiểu thật sự chuyện gì đã xảy ra.

Cùng lúc, Covid-19 bùng phát. Tôi đứng trước hai lựa chọn: Ở Việt Nam kiên nhẫn chờ đợi, hoặc về Đức. Cuối cùng, tôi chọn về Đức. Tôi không nuối tiếc vì lựa chọn đó, nhưng đấy là quyết định sai lầm. Tôi vừa về Đức được vài ngày, ba CLB ở V-League liên lạc. Bấy giờ, chuyện đã an bài khi đường bay và biên giới giữa các quốc gia đóng băng.


Solskjaer: 'Các giải Cup đôi khi chỉ thể hiện cái tôi của HLV' Gramoz-2-9479-1616033798

Gramoz chỉ chơi cho Nam Định một trận - trận ra quân thắng Hà Nội 3-0 hôm 15/1. Ảnh: 7ball



- Tìm được công việc ổn định ở Kosovo sau biết bao trắc trở, nhưng anh vẫn chọn tới Nam Định. Vì tình yêu với Việt Nam, hay vì phí chuyển nhượng 300.000 USD như nhiều thông tin đăng tải?

- Ôi, tôi ước mình nhận được số tiền đó. Tôi không ngại chia sẻ mức thù lao nhưng thông tin dưới đây sẽ làm nhiều người "sốc". Ở Nam Định, tôi phải ký một hợp đồng kỳ quái mà không ở đâu trên thế giới tồn tại, với thời hạn vỏn vẹn một tháng. Trong một tháng đó, tôi nhận lương 2.000 USD, là thu nhập thấp nhất trong các ngoại binh đang chơi bóng ở V-League. Ở Gjilani, tôi nhận gấp bốn lần con số ấy. Để đi từ Kosovo tới Nam Định, tôi phải bỏ 7.000 USD tiền túi mua vé máy bay, trả phí cách ly bắt buộc và chi phí sinh hoạt cơ bản.